
Tại Nhân Gian kể về thế giới của người trưởng thành đầy những điều tầm thường, cuộc sống cứ thế lặng lẽ bào mòn tâm hồn. Người ta vừa sụp đổ vừa tự chữa lành, cứ thế mà chắp vá những vết thương lòng. Cô đơn theo nhịp phồn hoa của đô thị, cuốn con người vào khu rừng bê tông cốt thép vô tận, nơi không thể tìm thấy ánh sáng hay một bầu trời thuộc về chính mình.
Nhưng trong ánh mắt phản chiếu qua gương chiếu hậu, hai con người dần buông bỏ lớp vỏ bọc, hạ xuống mọi phòng bị. Họ tìm thấy sự cứu rỗi trong tình yêu, để linh hồn có thể ôm lấy nhau. Giữa thực và ảo, giữa bí ẩn và giải mã, giữa tổn thương và cứu chuộc, đích đến cuối cùng chính là bản thân ta. Khi nhìn lại nhân gian, không còn thấy cô đơn nữa…